Chàng Hoàng Tử Cải Trang
Phan_17
Kibum đi đến chỗ mấy người bảo vệ cửa chính của công ty, lấy ra bức ảnh anh và Changmin cho họ xem: “Các anh có thấy người này ra khỏi công ty không?”
Bảo vệ nhìn vào bức ảnh: “Tôi không biết, tôi mới thay ca, anh hãy đi hỏi những người bảo vệ của ca trước, có lẽ họ biết”
Kibum thở dài quay lại quán caffe, anh đi đến hỏi một người làm trong quán này: “Cô có thấy người này không?”
Bồi bàn: “Xin lỗi tôi không nhớ”
Kibum dường như muốn điên lên, anh đang rất lo lắng cho người mình yêu, đồng thời anh tức giận chính mình vì đã không bảo vệ tốt cho cậu.
Đúng lúc này có một thanh niên đến gần Kibum: “Xin lỗi, hình như người này…hai tiếng trước bị cảnh sát mang đi”
Kibum: “CÁI GÌ?”
Người thanh niên: “Đúng vậy, có một viên cảnh sát đến đây và bắt cậu ấy đi”
Kibum chạy ra khỏi công ty, lao vào trong xe, anh vừa vội vàng lái xe vừa gọi ột người bạn trong Interpol.
“Alo”
Kibum: “Cho tôi gặp thám tử Adam số hiệu 5038478 ngay bây giờ, đây là trường hợp khẩn cấp”
“Chờ chút”
Một giọng nói khác: “Tôi là Adam”
Kibum: “Là tôi”
Adam: “Có chuyện gì vậy?”
Kibum: “Một tên cảnh sát chết tiệt nào đó đã đến công ty tôi bắt Changmin đi, tôi phải tìm ra hắn ta! Đây nhất định là do Siwan làm ra!”
Adam: “Bình tĩnh, tôi sẽ giúp cậu tìm ra, nhưng cậu hãy bình tĩnh lại”
Kibum: “Sao tôi có thể bình tĩnh được, nếu có bất cứ chuyện gì xảy ra với Changmin tôi sẽ…”
Adam: “Này, cậu có muốn tôi bắt cậu vì tội lập kế hoạch giết người không?”
Kibum: “Không, tôi không có ý định này”
Adam: “Vậy đừng có nói như thế”
Kibum: “Tôi nên làm gì bây giờ?”
Adam: “Hãy hành động như bình thường, tôi sẽ gửi người của tôi đến tất cả các đồn cảnh sát để tìm cậu ấy, đừng quá lo lắng”
Kibum: “Sao tôi có thể bình thường được cơ chứ”
Adam: “Vậy hãy về nhà và ở yên đó, tôi sẽ mang cậu ấy về cho cậu”
Kibum: “Không tôi không muốn, tôi muốn đi tìm Min”
Adam: “Chúng tôi sẽ làm việc đó, vì vậy bây giờ hãy hít thở sâu, bình tĩnh lại, cậu không thể làm gì ở đây được đâu”
Kibum: “Thôi được, hãy nhanh chóng đi tìm Min”
Adam: “Chúng tôi sẽ cố gắng”
Hai người gác máy, Kibum ngồi trong xe khóc lớn đấm vào bánh lái, anh không thể mất Changmin, anh không thể mất đi người anh yêu. Đầu tiên là mẹ anh, sau đó đến bố anh, người mà anh yêu thì phản bội, trở thành kẻ giết người. Giờ khi anh có được hạnh phúc lần nữa thì số phận lại muốn tước đoạt đi của anh, anh không thể để chuyện này xảy ra! Không thể! Anh không thể để mất đi người anh quan tâm nhất được!
Kibum lau những giọt nước mắt đi, hít một hơi sâu trước khi gọi cho người duy nhất có thể giúp được anh bây giờ, KIM HEECHUL:
Heechul: “Alo”
Kibum: “Họ …họ đã…”
Heechul: “Đồn cảnh sát Seoul, Phòng giám dưới mặt đất”
Kibum: “Cái gì?”
Heechul: “Nơi họ giữ người yêu cậu”
Kibum: “Làm sao…?”
Heechul: “Tôi biết về thế giới ngầm nhiều hơn bất cứ ai, tôi biết hắn ta sẽ làm gì đó với người yêu cậu vì vậy tôi đã cho người theo dõi”
Kibum: “Tôi sẽ đến đó ngay bây giờ”
Heechul: “Đừng”
Kibum: “Nhưng…”
Heechul: “Nghe này, cậu hãy đứng ngoài chuyện này đi, cưng của tôi sẽ lo chuyện này”
Kibum: “Nhưng…”
Heechul: “Chỉ cần gọi bác sĩ đến nhà cậu ngay bây giờ, tôi sẽ mang cậu ấy về trong một giờ nữa”
Kibum: “Bác sĩ? Vì sao?”
Heechul: “Người yêu cậu vừa bị đâm vào ngực”
Kibum: “SAO CƠ?”
Heechul: “Hãy bình tính lại đã”
Kibum: “Sao tôi có thể bình tĩnh khi nghe tin Changmin bị đâm vào ngực”
Heechul: “Là người của tôi đâm cậu ấy”
Kibum: “CÁI GÌ, NGƯỜI CỦA CẬU?”
Heechul: “Siwan gọi afia, muốn họ phái một người đến giết người yêu cậu trong tù nên tôi đã tương kế tựu kế trả cho người đó nhiều tiền hơn để đâm Changmin nhưng không làm cho cậu ấy bị nguy hiểm, vì tôi biết hắn ta cho người theo dõi ở đó để chắc chắn mọi chuyện diễn ra đúng kế hoạch”
Kibum: “Nhưng…”
Heechul: “Người của tôi rất chuyên nghiệp, đừng lo nhưng gọi bác sĩ đến nhà cậu ngay đi, tôi sẽ mang người yêu cậu tới ngay”
Kibum: “Tôi sẽ giết hắn ta”
Heechul: “Chưa đến lúc đâu”
Kibum: “Vì sao?”
Heechul: “Tôi đã có kế hoạch cho cái chết của hắn”
Kibum: “Tôi hi vọng đó sẽ là cái chết đau đớn nhất”
Heechul: “Đúng vậy”
Kibum: “Tôi về nhà ngay đây”
Heechul: “Tôi sẽ liên lạc với người của tôi”
Kibum: “Được, còn chuyện này”
Heechul: “Ừm”
Kibum: “Hãy chăm sóc cậu ấy cẩn thận”
Heechul: “Chắc chắn rồi”
Kibum gác máy rồi lái xe về nhà nhat hết mức có thể, anh gọi điện cho bác sĩ riêng của mình đến nhà càng nhanh càng tốt. Sau đó Kibum lo sợ đứng ở cửa chính đợi Heechul mang Changmon về.
Sau 15’ hoặc lâu hơn anh nghe thấy tiếng gõ cửa, vội vàng mở cửa ra thì thấy bác sĩ đang đứng đó, Kibum mời bác sĩ vào phòng khách rồi kiên nhẫn chờ đợi.
Nửa tiếng sau lại có tiếng gõ cửa truyền đến, khi cửa mở ra thì thấy Heechul đang ôm Changmin bất tỉnh đứng đó, họ nhanh chóng đưa Changmin vào phòng ngủ để bác sĩ kiểm tra, hai người thì ra khỏi phòng chờ đợi.
Một tiếng sau bác sĩ đi ra nhìn Kibum: “Tôi đã khâu vết thương lại, đã không còn chảy máu. Tôi đã tiêm cho cậu ấy thuốc an thần để giảm đau và giúp cậu ấy ngủ, cậu ấy sẽ tỉnh sau hai tiếng nữa, cậu ấy không được rời giường, phải để cậu ấy nghỉ ngơi, hãy cho cậu ấy ăn uống nghỉ ngơi đầy đủ, hai ngày sau tôi sẽ quay lại kiểm tra”
Kibum cúi chào: “Cám ơn bác sĩ”
Heechul: “Việc này xin hãy giữ bí mật”
Bác sĩ: “Tất nhiên” sau đó bác sĩ rời đi.
Ngay sau khi bác sĩ rời di, Kibum chạy ngay vào phòng quỳ trước giường nắm lấy tay người mình yêu, nước mắt lăn dài: “Anh xin lỗi…anh xin lỗi đã không bảo vệ tốt cho em…anh xin lỗi về tất cả….anh yêu em…Minnie”
Heechul vỗ lên vai Kibum: “Cậu ấy không sao đâu, đừng khóc nữa, cậu như vậy sẽ làm cho Changmin lo lắng, như vậy sẽ lâu khỏi”
Kibum gật đầu rồi lau nước mắt đi, anh ngồi xuống cạnh Changmin, hôn lên tay cậu: “Hãy mau tỉnh dậy đi em yêu”
Heechul khẽ thở dài: “Hãy nghe tôi nói này…từ giờ hãy coi như Shim Changmin đã chết, coi như cậu ấy đã biến mất khỏi thế giới này, cậu có nghe không?”
Kibum gật đầu.
Heechul: “Cậu không được cho cậu ấy rời khỏi phòng ngủ này cho đến khi tất cả kết thúc, khi ra ngoài cậu phải luôn mặt đồ đen như thể…chết tiệt, như thể người cậu yêu thực sự đã chết và cậu không thể sống thiếu cậu ấy”
Kibum gật đầu lần nữa, Heechul bước ra khỏi phòng để anh và Changmin được bên nhau.
Chapter 40: Điều đó không đúng!
Kibum ở lại với Changmin, 2 giờ trôi qua, Changmin khẽ rên lên do vết thương đau, cậu hé mắt:“Bummie”
Kibum hôn nhẹ vào vết thương rồi ân cần hỏi:“Trong ngưởi thấy thế nào rồi em?”
Changmin cười nhẹ:”Khá hơn rồi”
Kibum:“Em muốn ăn gì không?”
Changmin lắc đầu: “Em không ăn gì đâu”
Kibum ôm nhẹ Changmin vào lòng, nói chắc nịch:“Anh thề là anh bắt thằng @$#%$#@ đó phải trả gấp 10 lần cái thứ nó gây ra cho em bây giờ”
Changmin mếu máo:“Ở lại với em đi, đừng bỏ em mà”
Kibum:“Anh sẽ ở đây, ở với em, không đi đâu cả. Chúng ta ở đây mãi mãi luôn =))”
Changmin gật đầu vâng lời, mặt đỏ ửng lên khi được Kibum khẽ lau nước mắt rồi hôn lên mắt: “Em nghỉ ngơi đi cho khỏe”
Changmin lại gật:“Ngủ với em :*”
Kibum leo lên giường với Changmin, nằm nghiêng sang ôm Minnie vào lòng, thiêm thiếp say giấc nồng.
Đứng ngoài cửa, Heechul chứng kiến tất cả. Gạt đi giọt nước mắt còn đọng trên khóe mắt, trầm giọng nói: “Tao sẽ không bao giờ để mày làm tổn thương họ nữa, thằng @#%#@$#%!”
Heechul ra khỏi nhà lên xe phóng như bay: “Hình như chúng ta sắp bỏ lỡ một vài cảnh báo nhỉ”
Dừng lại ở một tòa nhà khá sang trọng, Heechul ra khỏi xe, lên tầng ba gõ cửa một căn hộ nào đó.
NHÀ CỦA KIM:
Jaejoong đang nằm trong vòng tay của tình yêu xem tv tại phòng khách. Cậu đang xem hoạt hình thì đổi sang kênh thời sự: “Một phóng viên đang có mặt trước đồn cảnh sát Seoul trích dẫn – Một chàng trai trẻ tầm 17 tuổi đã chết do bị đâm trúng tim khi đang bị giam giữ tại Đồn cảnh sát Seoul. Nạn nhân là Shim Chang Min, con trai của ông Shim đang bị tình nghi đánh cờ bạc trái phép…. xác nạn nhân đã được đem đến nhà xác chờ khám nghiệm tử thi trước khi đưa đi hỏa thiêu…”
Jaejoong run lên bần bật, sợ hãi nhìn Yunho: “Không phải đúng không Yunho? Trả lời em đi, không phải Changmin đúng không? Làm sao mà… làm sao có thể là Changmin được đúng không anh.”
Yunho ôm chặt Jaejoong, cố gắng trấn tĩnh cậu:“Bình tĩnh nào Jae, Chắc có sự nhầm lẫn ở đây thôi”
Jaejoong: “Gọi cho Kibum, Gọi Kibum ngay đi”
Yunho sợ Jaejoong sẽ phát điên mất nếu anh cứ để cậu như thế này. Anh cố gắng gọi Kibum cho cậu an tâm nhưng không ai trả lời điện thoại.
Jaejoong càng run mạnh hơn: “Không… không thể thế được”
Yunho càng ôm jae chặt hơn: “Bình tĩnh nào Joong, anh chắc chắn một điều với em là cậu ấy rất ổn mà”
Jaejoong nhìn vào mắt Yunho với tia cầu khẩn anh hãy chắc chắn, tìm một điều gì đó cho cậu có thể tin tưởng. Yunho nặn ra một nụ cười: “Min sẽ ổn mà, Kibum sẽ điên tiết lên nếu có đứa nào dám đụng tới Changmin, nhưng Kibum vẫn chưa có động tĩnh gì cả. Nên em đừng có rối lên được không hả ?”
Jaejoong: “Đúng vậy, cậu ấy nhật định không sao, không sao”
Anh tiếp tục dỗ dành: “Nên bây giờ em đi nghỉ ngơi đi, thả lỏng người ra, ok?”
Jaejoong lắc đầu: “Không, em đi tìm Changmin trước”
Yunho vẫn kiên quyết: “Em không nghỉ ngơi ít nhất hai tiếng trên giường thì đừng hòng anh cho em đi đâu”
Cho dù Jaejoong khóc lóc, van nài, mếu máo tới đâu, vẫn bị Yunho ôm vào phòng: “Hứa với em nếu anh biết điều gì thì phải đánh thức em dậy.” Jaejoong bất đắc dĩ nói.
“Anh hứa” Yunho gật đầu
Jaejae lên giường, kéo chăn lên đắp, nhắm mắt lại và cố gắng ngủ. cậu ngủ gần như ngay lập tức. Cơ thể cậu đã quá mệt mỏi, và nó đang yêu cầu cậu phải cho nó nghỉ ngơi.
Sau khi dụ dỗ, bắt ép được Jaejoong nhà mình đi ngủ, Yunho thở dài cố hết sức gọi vào số Kibum. Mặc cho anh có cố gọi cách mấy, không ai nghe điện thoại, nó làm anh lo lắng lắm. Nếu thật sự xảy ra chuyện gì, đừng nói Jaejoong sẽ phát điên cỡ nào, mọi người chắc không ai bình thường được luôn mất. Gấu ngố cuối cùng cũng bất lực thả người xuống ghế sofa cạnh chỗ Jaejoong đang ngủ trong khi ông Kim và JinHo chạy bổ vào phòng
“Jae đâu?” ông Kim lên tiếng
Yunho đáp:“Cậu ấy vừa mới chợp mắt”
Jin Ho nhẹ nhõm: “Ơn trời, chúng tôi chạy ngay đến đây khi vừa nghe được tin.”
Yunho:“Nóđã run lên bần bật khi nghe được tin ấy đấy!”
Jin Ho: “Cứ gọi anh Bum xem”
Yunho: “Gọi cả chục cuộc rổi nhưng chả ai nghe máy cả.”
ông Kim: ” Jae chắc sống không nổi nếu thằng Min có mệnh hệ gì”
Yunho tán thành: “Jae coi Min như em ruột vậy”
Sau đó, ba người đi vào phòng xem thử Jaejoong thế nào rồi, để chắc chắn không có những thứ như ác mộng hay mộng du.
Hai tiếng sau.
“Jaejoong ah, đi đến nhà Kibum thôi” Yunho gọi khẽ
Jaejoong vẫn mơ màng “hả, ờm, ờ, chờ em.”
Thay đồ trong vòng năm phút, Jaejoong ép Yunho chở cậu đến nhà Kibum ngay, liền, và lập tức.
Chapter 41: Tình yêu của tôi, sự đau khổ của tôi
Jaejoong và Yunho đến đứng trước nhà Kibum, bấm chuông như muốn phá hư luôn cái chuông nhà ngưởi ta. Ra mở cửa cho hai người lại là cô gái giúp việc. Quên cả phép lịch sự, hai ngưởi xông thẳng vào phòng khách.
“Kibum đâu?” Jaejoong bắt đầu mất bình tĩnh
“Gọi Kibum ra đây gặp chúng tôi đi” Yunho cố gắng giữ cho Jaejoong bình tĩnh lại.
Năm phút chờ đợi người hầu gái quay lại đối với Yunjae mà nói là dài vô tận. Tuy nhiên, không phụ lòng hai ngưởi, người hầu gái vui vẻ nói: “Ông chủ dặn tôi dẫn các vị lên phòng ngủ”
Vừa tới nơi, Jaejoong hủng hổ xông vào:”ya…”
Nhưng anh chết điếng ngưởi khi thấy ChangMin đang ở đó, vẫn sống, còn nhe răng cười với anh. Chần chừ trong giây lát để chắc chắn rằng đó chính là chính là Min, Jaejoong chạy tới ôm thật chặt như sợ Min chạy mất.
Jaejoong nức nở:“Anh tưởng em đi trước anh luôn rồi chứ”
Changmin vỗ về ông cậu:“Em xin lỗi. Bây giở thì không có chuyện gì nữa rồi. Nín nào”
Như nhớ tới chuyện gì, Jae quay sang Kibum mắng xối xả: “Sao mà anh có thể để em lo lắng đến chết thế hả? Em đã nghĩ Changmin đã ra đi thật đấy.”
Kibum ngơ:” Huh?”
Yunho:“Anh gọi chú mày cả chục cuộc, chả cuộc nào được chú mày thương mà bắt máy cả”
Kibum lôi ra điện thoại, nghía qu: “Điện thoại mình hết pin, sorry =))”
Jaejoong nói như gào:” Sorry? Tim em như ngừng đập tới nơi mà anh nói một câu đơn giản thế thôi đó hả?”
Kibum lí nhí: “Anh xin lỗi nhưng lúc đó anh không thể nghĩ được gì cả khi nhìn thấy Min nằm yên ở đó, lúc đó anh chỉ có thể ngồi đó nắm tay Min chờ cho cậu ấy tỉnh đậy”
Yunho nắm vai an ủi Kibum :” Được rồi, mình hiểu mà”
Jaejoong vẫn lì đòn:” Em thì không”
Changmin đột nhiên lên tiếng :” Em xin lỗi, nếu không phải do em đi cùng Kibum thì đã không có chuyện gì xảy ra”
Jaejoong nhận ra mắt đứa em trai bé bỏng đã ngập nước tự khi nào :” Không, ý anh không phải vậy mà”
Changmin :” Nhưng”
Kibum :” Đó không phải lỗi của em. Anh sẽ bắt đứa gây ra cái này cho em phải trả giá, Minnie ah”
Jaejoong và Yunho ở lại với Min cả buổi an ủi cậu, thậm chí đên tối Jaejoong cũng không muốn rời đi: “Em không về đâu, em muốn ở lại với Minnie”
Yunho :” Nhưng mà…”
Jaejoong :” Không là không”
Changmin nhìn Kibum cầu khẩn :” Cho Jae ở lại với em đêm nay đi mà anh”
Kibum đành bó tay :” Được rồi. Anh sẽ nói người giúp việc chuẩn bị chỗ ngủ.”
Jaejoong hào hứng :” Bây giờ thì chúng ta nên ăn tối chứ?”
Changmin làm nũng :” Hyung, em muốn hyung nấu”
Jaejoong :” Ừm, hyung nấu cho em hết. Yunie, đi anh”
Yunho thất vọng, không biết bây giờ anh còn được mấy lạng trong mắt Jae nữa. Hai người ra khỏi phòng, tiến tới bếp nấu bữa tối cho Changmin.
Kibum ỉu xìu nhìn Changmin :” Ya, sao em lại muốn hai người họ ở lại đây cơ chứ ?”
Min:” Em thấy có lỗi với Jae hyung chết đi được ấy”
Kibum :” Nhưng mà tối….”
Min chống chế :” Em đang bị thương đó, và tất cả nhưng gì anh nghĩ được là mấy cái thứ đó ấy hả?”
Kibum cũng không vừa :” Cái thứ đó em đang nghĩ chính là ôm em đi ngủ đấy. Em nghĩ sau khi thấy em nằm bất động thế mà anh còn sức hả? Jae mà ở đây thì anh có mà ôm gối ngủ”
Min ngượng chín người :” Thì em nói huyng cho anh nằm chung giường với em.”
Kibum mắt sáng rực :” Thiệt không ?”
Vừa nói anh vừa kéo Changmin sát lại hôn âu yếm :” Yêu cục cưng quá đi!!!!”
Changmin :” Em cũng yêu anh :>”
Jaejoong và Yunho quay lại với cơ man nào là bát là đĩa:” Ăn mau chóng khỏe nha Min =D”
Min hạnh phúc gật đầu rồi ăn ngon lành. Bị thế này cũng tốt quá ấy chứ. Rồi đâu ra, Junsu mở cửa phòng nhảy bổ nhào vào Changmin nước mắt nước mũi tùm lum tèm lem, Yoochun lết xác theo sau hoang mang cực độ.
Mọi người đều dồn ánh mắt vào hai người.
Yunho lên tiếng trước :” Hai người làm cái gì ở đây?”
Junsu vẫn mè nheo :” Anh tưởng không được gặp em nữa chứ.”
Changmin vòng tay ôm ông anh:” Em xin lỗi.”
Yoochun cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng như Yunho, chợt nhớ đến ai đó liền đổ quạu: “Sao em không thương hyung mà bắt cái điện thoại giùm một cái? Điện thoại của em để chưng hả ?”
Kibum :” Điện thoại em bị hết pin =D”
Yoochun thở dài :” Em làm người yêu bé nhỏ của anh cứ khóc mãi không chịu nín từ lúc lên máy bay cho tới khi đến nhà em.”
Yunho :” Jae cũng đâu thua, gần như quỵ luôn, ép ngủ hai tiếng rồi mới cho qua đây đó”
Kibum nghiến răng nghiến lợi :” Em không bắt thằng đó xuống mồ em không là Kim Kibum”
Yunho :” Bằng cách nào ?”
Yoochun :” Đừng có làm cái trò gì ngu ngốc đấy”
Kibum :” Em không biết. Muốn tấn công em thì không nói, nhưng muốn đụng tới cọng tóc của Changmin thì thằng đó không muốn sống nữa rồi.”
Yunho :” Nhưng đừng có âm thầm mà làm một mình đó. Làm gì thì làm ơn báo trước cho bọn hyung này biết một tiếng.”
Kibum gật đầu.
Trở lại với Heechul
Cánh cửa mở ra, một chàng thanh niên nhìn Heechul với ánh mắt không tin nổi :” Là em sao ?”
Heechul nhếch mép :” Anh khỏe chứ ?”
Chàng trai sốc không nói nổi, nhưng vẫn dùng ngôn ngữ cơ thể, tỏ ý mời Chun vào.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian